- Em lại đi sang đường mà
không nhìn rồi, Nhóc à,
lần sau đừng thế nữa nhé.
Anh chỉ nói với tôi một
câu thế thôi rồi ngất đi.
Ngồi bên ngoài phòng cấp
cứu mà đôi tay của tôi
lạnh ngắt, tôi sợ, sợ lắm,
sợ anh sẽ rời khỏi tôi mãi
mãi. Không! Tôi không
thể mất anh được, tôi
mong thời gian có thể
quay trở lại tôi sẽ không
bỏ chạy, sẽ không có ý
nghĩ điên rồ đó.
- Bác sĩ, anh ấy thế nào
rồi ạ? Tôi như nhảy sổ vào
người ông bác sĩ.
- Cô là người nhà của anh
ta à?
- Dạ, cháu là em gái của
anh ấy, anh ấy như thế
nào rồi bác sĩ.
- Xin chia buồn cùng cô
nhưng vì vết thương quá
nặng nên không thể cứu
được.
Tôi như hóa đá bởi câu
nói của ông, sao lại như
thế, sao chuyện này có
thể xảy ra với tôi kia chứ,
tôi lại thấy tim mình đau,
nhưng lần này nó đau hơn
gấp trăm lần, tôi lặng
người với những giọt nước
mắt …
3 tháng sau ngày anh
mất, tôi lại đi trên con
đường ngày nào con
đường đã khiến anh phải
ra đi mãi mãi
- Xin lỗi , em có phải
là ......
- Là chị? Tôi hơi bất ngờ
khi gặp chị ấy, người yêu
của anh
- Chúng ta vào đâu nói
chuyện được không? Chị
có cái này muốn đưa cho
em.
Tôi khe khẽ gật đầu, khi
đã tìm được chỗ ngồi,
chúng tôi bắt đầu câu
chuyện. Chị ấy lấy trong
giỏ của mình một cuốn sổ
gì đó đưa cho tôi.
- Đây là gì ?
- Nhật ký của Nhân
- Sao nó lại ở chỗ chị ?
- À, là do lần trước chị
cầm nhầm định trả lại cho
Nhân nhưng không còn
dịp nữa nên chị đưa nó
cho em.
Dường như thấy được ánh
mắt của tôi chị nói tiếp
- Em đừng hiểu lầm chị chỉ
đọc được trang đầu thôi
- Có gì quan trọng nữa hả
chị, dù sao người cũng đã
chết rồi còn gì là bí mật
nữa
- Tùy em vậy, giờ chị phải
đi chọn áo cưới đây
- Chọn áo cưới? Tôi khẽ
chau mày
- Sao chị lại có thể làm
như thế? Anh Nhân mất
chưa được 100 ngày mà
- Em nói thế là sao? Chị
và Nhân chỉ là bạn thôi
mà
- Là bạn? Thế tại sao lần
trước anh ấy lại giới thiệu
chị là bạn gái của anh ấy
- Chị cũng không hiểu vì
sao Nhân lại giới thiệu
như vậy nữa, thôi chị trễ
rồi chị phải đi, chào em
Chị đi rồi còn mỗi mình
tôi với nỗi khó hiểu, sao
lại như thế, sao anhlại
làm thế. Chợt tôi nhớ đến
quyển nhật ký của anh.
Tôi giở từng trangra
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay là ngày tôi cảm
thấy vui nhất bởi tôi thấy
được nỗi đau khổ của em
khi tôi giới thiệu Phương
là bạn gái của mình, điều
đó chứng tỏ em đã yêu
tôi. Ôi! tôi muốn hét lên
cho mọi người biết rằng
tôi đang rất hạnh phúc.
Rồi một trang khác
Ngày...tháng...năm...
Có lẽ ngày hôm nay là
ngày tôi buồn nhất, tôi đã
lầm, một sự hiểu lầm tai
hại bởi em, người mà tôi
yêu nhất trên đời này lại
hoàn toàn không yêu tôi.
Em đã có người yêu, một
chàng trai tốt, tôi đoán
vậy. Tôi đã nghe rất nhiều
về người đó từ em, những
lời của em như ngàn mũi
tên đâm thẳng vào trái
tim của tôi không chút
xót xa, thế nhưng em vẫn
cứ vô tư cười nói trên sự
đau khổ của tôi. Và tôi
vẫn phải diễn hết vai diễn
là một người tốt trước
mặt em, tôi đã chúc phúc
cho cuộc tình của em
cũng như đặt dấu chấm
hết cho cuộc tình của
chính mình. Nhóc ơi! Khi
nào thì em mới hiểu cho
anh đây?
Khép trang nhật ký lại mà
nước mắt tôi cứ tuôn rơi,
vì sao? Vì sao cơ chứ? Vì
sao anh không nói với tôi
sớm hơn, vì sao ? Vì sao
trời lại khéo trêu người
như thế, những câu hỏi vì
sao cứ bao quanh lấy tôi.
Đêm ấy tôi đã khóc, khóc
rất nhiều, chợt tôi giật
mình khi nhận ra rằng
mặc cho tôi có khóc bao
nhiêu đi chăng nữa và tôi
có trả lời được tất cả câu
hỏi đó thì anh, người tôi
yêu cũng chẳng bao giờ
sống lại. Người ta thường
nói đến vị ngọt và vị đắng
của tình yêu, còn tôi, tôi
chẳng biết vị ngọt của
tình yêu là thế nào?
Nhưng giờ tôi hiểu rất rõ
vị đắng của nó. Tôi phải
trách ai đây? Trách anh
không nói sớm hơn?
Trách tôi vì ý nghĩ điên rồ
đó? Hay trách ông trời đã
khéo đùa với chúng tôi?
Đêm đó tôi đã mơ thấy
anh, anh bảo tôi hãy sống
thật tốt bởi cuộc đời của
tôi hiện giờ của anh. Tôi
thức dậy và nước mắt lại
trào ra, tôi nhớ anh, nhớ
thật nhiều .... Có lẽ với
nhiều người chuyện tình
của chúng tôi thật buồn
nhưng với tôi anh là mối
tình đầu, là một kỉ niệm
đẹp trong tôi.