“Bạn chưa cần biết đâu,
sau này mình sẽ nói”.
“Xin lỗi, tui không nói
chuyện với người lạ, bye”.
Sau đó mặc cho Duyên
kêu réo gã vẫn im re. Lại
thất bại!
Duyên đem chuyện của
mình kể cho đám bạn
nghe. Tụi nó xúm vô bình
luận, mổ xẻ, phân tích... cứ
như là chuyên gia tâm lí.
Cuối cùng, tụi nó rút ra
kết luận là hắn chảnh,
thậm chí hắn rất “đểu”
nữa!!! Rồi kêu Duyên bỏ
cuộc đi... Nhưng Duyên đã
lỡ thích hắn, mà Duyên
không chịu thua như vậy,
Duyên chưa chịu khuất
phục ai bao giờ, chẳng lẽ
lại chịu thua hắn?!
Làm sao đây? “...Điện
thoại, rồi nói lộn số, rồi
làm quen? Kì lắm! Hắn
cũng sẽ nói như lúc chat
thôi!
Lúc đi ngang người hắn giả
bộ làm rớt tập, để hắn lụm
giùm, rồi làm quen? Giống
mô típ phim Hàn quá!
Không khéo không lãng
mạn mà thành lãng xẹt
luôn thì khổ!
Viết thư cho hắn? Thôi
thôi, sến chảy nước!
Nhờ bạn hắn làm “bà
mai”? Hm... Hắn chẳng có
đứa bạn thân nào!...”
Duyên trằn trọc, quay
trái, rồi quay phải, ngồi
dậy, rồi nằm xuống,... đủ
kiểu, Duyên không ngủ
được.
Với tính cách của hắn như
vậy, thì chỉ mấy nàng có
cá tính mạnh mới lọt vô
mắt xanh của hắn thôi.
Duyên đã có cách...
Sáng hôm sau, theo kế
hoạch đã định, Duyên một
mình đi qua lớp hắn. Vừa
xuất hiện ở cửa lớp, Duyên
thấy lớp 12A6 của hắn ồ
lên, chỉ trỏ, xầm xì,... cứ
như là đã biết Duyên “có
ý đồ” với hắn rồi vậy.
Duyên thấy hai má nóng
bừng. Đám con trai đứng
trước cửa vừa cười vừa
nói:
- Tìm Liêm hả bạn?
- Bạn ở bên A2 phải hông?
- Không có Liêm có tui
được hông bạn?
...
Cả lớp cười ồ lên.
Duyên đỏ mặt chạy về
lớp... Duyên mắc cỡ !
Về lớp rồi, Duyên suy nghĩ
lại, thấy như vậy biết đâu
lại tốt hơn. Mọi người biết
rồi thì cũng đỡ cho Duyên,
đánh tiếng với hắn giùm
Duyên. Thế là kế hoạch
của Duyên vẫn chưa thực
hiện được. Duyên thấy
mình... bạo thiệt! Mà con
gái thời bình đẳng như vậy
chắc không có gì quá
đáng.
Ra chơi, Duyên ngồi với lũ
bạn để phân tích tiếp
chuyện của Duyên và hắn.
Tụi nó còn ủng hộ kế
hoạch của Duyên, hứa sẽ
hỗ trợ Duyên.
- Duyên ơi có bạn tìm kìa!
Duyên nhìn ra cửa sổ. Hắn
và đám bạn lớp hắn đang
đứng ngoài cửa!
Duyên thấy tim đập mạnh,
đập thình thịch trong lồng
ngực... Duyên thấy run
run... Không biết sao hắn
lại qua tìm mình. Lại càng
không hiểu tại sao lại cảm
thấy run như vậy, trước đó
Duyên còn định “tỏ tình”
với hắn cơ mà!
Đám bạn hối Duyên:
- Ra đi! Theo kế hoạch mà
làm!
- Hắn tới rồi! Cơ hội tốt đó!
Đừng bỏ lỡ nha!
- Bình tĩnh! Tụi tao ủng hộ
mày mà!
Duyên run rẩy đứng lên ra
ngoài. Đám bạn Duyên
cũng đi theo. Mấy đứa
trong lớp theo “phản xạ”,
thấy đông đông là để ý,
nên cũng ngoái ra nhìn.
Tới cửa, hắn đang đứng
trước mặt Duyên. Vẫn “nụ
cười bí ẩn” đó! Duyên
càng cảm thấy tim đập dữ
dội hơn trong lồng ngực,
cứ như là nó muốn chạy về
phía hắn, không muốn ở lại
với Duyên nữa.
Duyên hít khẽ một hơi rồi
nói:
- Có gì không bạn?
- Nghe nói hồi sáng bạn
qua tìm tui hả? Có gì
không?
- Ờ, tui... tui...
Duyên thấy hai má nóng
lên, xung quanh mọi vật
như mờ đi...
Một nhỏ bạn hích nhẹ
hông Duyên :
- Nói đi !

Tiep>>


Polly po-cket